Tôi đã mơ tưởng về một đám cưới hạnh phúc, về cuộc sống yên ấm bên cạnh anh...
Tôi quen và yêu anh được gần một năm thì anh phải đi làm xa, vài tháng mới về một lần. Dù mỗi đứa một nơi, liên lạc chủ yếu qua điện thoại nhưng tôi vẫn tuyệt đối tin tưởng vào tình yêu anh dành cho tôi. Thời gian đầu vì công việc của tôi chưa ổn định, anh lại ở xa nên chúng tôi quyết định chưa công khai với gia đình hai bên.
Tuy vậy, vì không còn là tình cảm ngây thơ, lãng mạn như thuở đi học nên từ khi đến với nhau tôi đã sớm nghĩ đến chuyện kết hôn của chúng tôi sau này. Anh tỏ ý tán đồng nhưng vẫn khuyên tôi chờ đến khi có điều kiện thuận lợi mới chính thức thưa chuyện với bố mẹ.
Nhân một lần anh nghỉ phép, tôi đưa anh về giới thiệu với gia đình để anh làm quen với mọi người và cũng để củng cố mối quan hệ của chúng tôi chứ không hề có ý thúc giục anh. Thấy anh vui lòng về chơi, tôi cũng cảm thấy tin tưởng hơn vào tương lai giữa hai đứa. Mẹ tôi hỏi đã về tìm hiểu gia đình nhà anh chưa, tôi vẫn tươi cười mà nói: "Cứ từ từ đợi khi nào anh được về hẳn đã mẹ ạ!".
Thời gian trôi qua, anh đã kết thúc đợt công tác hai năm nhưng tôi vẫn chưa một lần bước chân đến nhà anh. Yêu nhau đã lâu như vậy, anh cũng đã về thăm nhà tôi nhưng còn phía gia đình anh thì ngoài những lời kể của anh tôi không biết gì hơn. Anh cũng chưa từng đề đạt chuyện đưa tôi về thăm nhà trong suốt 3 năm chúng tôi yêu nhau. Nói đến chuyện cưới xin là anh lại lảng sang chuyện khác nên tôi cũng không gặng hỏi nhiều.
Tôi thực sự buồn vì cảm thấy anh đang cố tình trốn tránh, không muốn tôi tiếp xúc với những người thân của anh và dường như anh có chuyện giấu tôi. Anh ậm ờ phủ nhận, bảo tôi chờ đến khi nào mọi chuyện thực sự chắc chắn.
Lời anh nói khiến tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Thì ra trong suy nghĩ của anh, tình cảm bấy lâu vẫn chưa đủ để anh xác định chuyện lâu dài, những dự định của hai đứa đối với anh chẳng lẽ chỉ là câu chuyện đùa?
Anh đã dệt cho tôi bao mộng tưởng lung linh, rực rỡ về tương lai và tôi cứ chìm đắm trong đó để rồi nhận ra, tất cả chỉ là mình tôi tự huyễn hoặc, ngờ nghệch không nhận ra những mảng màu đen tối. Tôi sẽ tiếp tục phải đợi thêm vài tháng, vài năm thì mới “chắc chắn” hay là sẽ không bao giờ có ngày đó?
Anh đùa tôi: "Em sợ anh “chạy” mất à?" nhưng thực sự với tôi, nếu thật lòng yêu nhau thì sau bao thời gian gắn bó như vậy, mối quan hệ của chúng tôi vẫn chỉ nên giữ mãi ở mức “người yêu” thôi sao?
Tôi đang chùn bước không dám bước tiếp con đường tình yêu này nữa (Ảnh minh họa)
Tuổi chúng tôi cũng đâu còn sớm để nói chuyện lâu dài? Ít ra anh cũng nên tạo điều kiện để tôi đến chào hỏi bố mẹ anh hoặc cho bố mẹ biết anh đang yêu tôi để họ không cần giới thiệu cho anh hết mối nọ đến mối kia.
Tôi càng hoang mang vì anh đã về làm gần nhà, cũng gần tôi hơn nhưng thời gian quan tâm, chuyện trò với tôi lại ngày càng ít đi. Anh liên tục thất hẹn với tôi, có khi cả tháng hai đứa chỉ gặp nhau 2, 3 lần. Lòng tôi rối bời, tôi không dám nghĩ anh có người mới nhưng không thể lý giải được vì sao anh né tránh việc thừa nhận yêu tôi với gia đình?
Hai năm đợi chờ, tôi đã từng nghĩ tới một đám cưới ngập tràn hạnh phúc, nghĩ tới cuộc sống gia đình đầm ấm sau ngày anh về nhưng thực tế như đang đi ngược lại. Tôi tiến một bước, anh lùi một bước như muốn giữ một khoảng cách cố hữu khiến tôi chẳng thể lại gần bên anh hơn.
Niềm tin bao năm bỗng trở nên mơ hồ như một giấc mơ không có đoạn kết. Có phải tôi cả tin hay đã quá ảo tưởng với những viễn cảnh tốt đẹp mà không dò được lòng anh? Hay tôi quá vội vàng khi anh chưa sẵn sàng?
Tôi bối rồi, không thể tìm được một lý do thích hợp để tự an ủi bản thân. Giờ phút này đây, tôi đang chùn bước không dám bước tiếp con đường tình yêu này nữa. Tôi sợ mình lại vấp ngã nếu thực sự tình yêu của anh với tôi đã phai màu.
comment 0 nhận xét