Chẳng có người phụ nữ nào lại cám ơn chồng đã bỏ mình. Đời ai chẳng mong mình lấy được một người chồng tốt bụng, có trách nhiệm và biết lo lắng cho vợ con.
Tôi cũng từng khát khao như vậy, mong muốn lấy được một người chồng hạnh phúc, yêu chiều vợ con. Tôi cũng đã tưởng mình đạt được ước mơ như vậy khi lấy được anh, người chồng mà tôi rất mực yêu thương… Nhưng cuộc hôn nhân ấy chỉ ngắn ngủi có 2 năm…
Có lẽ, tại em, tại em đã quá nông nổi khi chưa tìm hiểu kĩ về chồng. Sau hơn 2 tháng tìm hiểu và yêu nhau, em đã gật đầu đồng ý cưới anh. Em luôn tin vào ấn tượng ban đầu, em nghĩ rằng, chỉ cần ban đầu có cảm tình với nhau, yêu nhau thì đó là điều quan trọng nhất. Em tin vào trực giác của mình, tin vào trái tim của em. Em đã yêu anh và muốn được ở bên cạnh anh.
Chúng mình cưới nhau sau đó. Thật hạnh phúc vì cuối cùng, chúng ta được ở bên cạnh nhau. Anh cho em cảm giác hạnh phúc khi được làm vợ của người mình yêu. Anh đúng là người chồng tuyệt vời, lúc nào cũng quan tâm và yêu thương em.
Đúng là, ngày vui không tày gang. Em cũng không hiểu vì sao lại như vậy. Sống với nhau gần 1 năm trời, em càng ngày càng phát hiện anh là một người cực kì gia trưởng, bảo thủ, không giống như em nghĩ. Anh luôn luôn bắt em phải thế này, thế kia, bắt em phải làm theo ý anh. Anh không cho phép em làm bất cứ thứ gì do em tự quyết. Anh bảo, đàn bà không nên tự quyết thứ gì, phải làm theo ý của đàn ông, phải để đàn ông biết được việc mà phụ nữ cần làm. Thế nên, từ việc lớn nhỏ, anh đều quyết hết, em chỉ việc làm theo. Ngay cả việc mua quà cáp biếu bố mẹ, anh cũng không cho em tự quyết.
Em không muốn có con với anh chính vì những lý do đó. Thế nên, gần 2 năm làm vợ chồng, chúng mình chưa sinh con. (ảnh minh họa)
Tiền nong trong nhà, anh không cho em giữ trong khi em phải chi tiêu quá nhiều thứ. Anh bảo, hàng tháng anh có thể bỏ ra vài triệu tiết kiệm nhưng phải cất tiền vào két riêng và nơi đó là nơi chỉ có anh được giữ chìa khóa. Anh không muốn em tay hòm chìa khóa vì sợ vợ chi tiêu không đúng mực. Nhà anh thì được mua quà biếu nhưng bố mẹ thì nhất định không, anh cũng chưa bao giờ đả động đến…
Anh làm ra tiền, càng ngày càng phất lên. Anh tự cho mình là người chồng tài giỏi và quản thúc mọi việc của em. Anh không cho em động tới bất cứ thứ gì trong nhà, anh còn bảo mẹ mình quản thúc em. Anh bảo mẹ để ý xem em mua sắm những gì, tiêu pha những gì trong ngày thì báo lại anh. Câu chuyện đó em tình cờ nghe được khi anh nói chuyện cùng mẹ. Em cảm thấy tủi hổ vô cùng.
Em không muốn có con với anh chính vì những lý do đó. Thế nên, gần 2 năm làm vợ chồng, chúng mình chưa sinh con. Anh muốn thì em cũng từ chối, vì em thấy anh thật sự bảo thủ, không nghĩ cho em. Em sợ nếu như có con với anh, sau này mọi chuyện lại trở nên phức tạp. Nhỡ đâu vợ chồng không thể bền, em sẽ đau khổ vô cùng khi làm mẹ đơn thân.
Em đau khổ khi nghĩ về người chồng mình đã vội vàng cưới trong vòng 2 tháng. Thôi anh ạ, chấp nhận thôi, em đã sai rồi… (ảnh minh họa)
Anh à, tại sao anh lại ích kỉ như vậy? Hay tại em quá nông nổi, quá yêu anh nên 2 tháng ấy, em chưa thực sự hiểu được con người của anh. Em đã nhầm tưởng mình lấy được một người chồng tốt. Anh có biết không, em thất vọng vô cùng về người chồng là anh.
Anh còn say sưa nhậu nhẹt cùng bạn bè. Anh nói với họ rằng, em chính là người vợ anh nói sao làm vậy, vợ anh sợ anh một vành này nọ. Anh bôi nhọ em trước mặt người khác nếu có lần nào đó anh dẫn em đi chơi cùng.
Em không hiểu tại sao anh lại biến mình thành người như thế, hay trước giờ bản tính của anh là vậy? Anh nghi ngờ em có bồ khi em ăn diện, khi em không muốn có con với anh. Anh tìm mọi cách để đay nghiến em, nói rằng em phải có gì mờ ám thì mới như thế, chẳng có người vợ nào lại không muốn có con với chồng của mình. Chính anh đã biến em thành người như thế, anh hiểu không?
Em đau khổ lắm, nghĩ đến chuyện anh làm em buồn, tủi, anh khiến em thành cái máy anh điều khiển, em chán nản vô cùng. Dù lòng còn yêu anh lắm nhưng không thể tiếp tục cuộc sống như vậy. Cho đến một ngày, anh tát em một cái như trời giáng khi em cãi lại mẹ anh vì cái tội, em mua cái gì về mẹ cũng cấm rồi nói em ăn hoang phá hại trong cái nhà này. Em bức xúc không cầm lòng được…
Em đau khổ khi nghĩ về người chồng mình đã vội vàng cưới trong vòng 2 tháng. Thôi anh ạ, chấp nhận thôi, em đã sai rồi…
Ly hôn là giải pháp cuối cùng của anh, anh bảo vậy. Anh đuổi em ra khỏi nhà khi em chưa kịp nói gì, cũng không cho em cơ hội giải thích. Anh bảo, người đàn bà như em anh không chứa, em không nghe lời anh, không xứng làm vợ anh và không thể chăm sóc mẹ chồng. Em chấp nhận chuyện này, em ra đi hai bàn tay trắng, về nhà chồng thế nào, ra đi như vậy… Con chưa có nên cũng không ràng buộc gì…
Hơn 1 năm sau đó, anh đã vợ mới, thật là một kì tích. Anh luôn miệng đổ tội cho em ngoại tình nhưng lại lấy vợ nhanh chóng như vậy khi em còn cô đơn. (ảnh minh họa)
Em ra đi như vậy mà trong lòng đau đớn vô cùng. Tưởng rằng mình sẽ hạnh phúc khi có được người chồng tốt và có trách nhiệm, ai ngờ. Có lẽ em đã sai khi đã quá vội vàng chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Hơn 1 năm sau đó, anh đã vợ mới, thật là một kì tích. Anh luôn miệng đổ tội cho em ngoại tình nhưng lại lấy vợ nhanh chóng như vậy khi em còn cô đơn. Người cũ đi lấy vợ, em cũng không còn gì phải vương vấn. Em quyết định nghĩ về tương lai của mình, không sống cho quá khứ nữa. Và em đã nhờ một người thân mai mối. Trong thời gian đó, em gặp được một người đàn ông rất tốt, hơn em 7 tuổi, cũng từng có gia đình nhưng đã ly hôn. Điều đó với em không có gì quan trọng. Em đã yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu và chấp nhận quá khứ của em.
Thật không ngờ, ‘rổ rá cạp lại’ lại hạnh phúc hơn xưa. Em tình nguyện sinh cho chồng một cậu con trai kháu khỉnh. Chồng cưng con lắm, chiều mẹ con em lắm. Chồng cho em biết thế nào là hạnh phúc, lúc nào cũng chu đáo với hai bên gia đình nội ngoại. Ngày nghỉ, chồng đưa em và con đi chơi, thi thoảng còn cho cả gia đình đu du lịch xa. Bất cứ thứ gì vợ chồng cần bàn bạc, chồng đều nghiêm túc nói chuyện với em và rất tôn trọng sở thích, công việc của em…
Vậy đấy, vợ chồng sống bao dung, độ lượng và hiểu cho nhau mới là điều quan trọng. Ai cũng bảo chồng em già hơn em nhiều quá nhưng điều đó chẳng sao, vì chúng em tâm đầu ý hợp, yêu thương nhau thật lòng. Gặp được người đàn ông tốt như vậy, em lại càng thấy tiếc những năm tháng đã yêu anh, trao cuộc đời cho anh và để anh coi thường, khinh bỉ…
Bây giờ, mỗi người có một cuộc sống riêng, không biết anh có hạnh phúc, vui vẻ không nhưng với em, em thật sự hạnh phúc với tổ ấm này. Em cảm thấy yêu gia đình hơn bao giờ hết, yêu con em, chồng em…
Thật cám ơn anh đã từ bỏ em ngày đó. Nếu không, không biết bao giờ em mới cố gắng, tự tin để dứt khỏi cuộc hôn nhân với anh. Em sợ em sẽ mãi đắm chìm trong đó, sẽ mãi biến mình thành người vợ nhu nhược, chịu sự đàn áp của chồng. Thật may anh ạ. Dù sao thì vẫn phải cám ơn anh vì đã từ bỏ em… Chồng cũ của em!
comment 0 nhận xét