Nếu chị dâu tôi mà biết chuyện chắc chị ấy sẽ sợ hãi mà đi khỏi nhà mất. Rồi anh trai sẽ chẳng còn tôn trọng bố nữa. Liệu mẹ có đủ rộng lượng để tha thứ cho cái hành động bệnh hoạn này không?
Từ bé đến giờ, bố luôn là thần tượng của tôi. Bố nghiêm khắc, không nhậu nhẹt và lê la quán sá, bố cũng chưa bao giờ to tiếng quát mắng vợ con. Chỉ có một tư duy nhất để nói về ông đó là “hoàn hảo”.
“Dân số” gia đình tôi vừa tăng thêm một người vì anh trai mới cưới vợ hồi tháng trước. Chị dâu là con gái miền Tây xinh xắn, trắng trẻo lại ngoan mồm ngoan miệng, nghe giọng nói của chị mà tôi mê tít, ngọt ơi là ngọt. Mẹ tôi cực kỳ ưng nàng dâu này, thỉnh thoảng lại tấm tắc khen anh tôi có mắt nhìn người rồi nhà tôi có phúc có phần. Nhưng bố tôi thì hoàn toàn trái ngược, ông luôn tỏ ra khó tính trước mặt chị dâu, xem chừng là có nhiều điều không vừa lòng lắm. Tôi không sao giải thích được điều này. Đem điều này đi hỏi mẹ, mẹ chỉ bảo bố nghiêm khắc thế chỉ tốt cho anh chị con mà thôi.
Mọi chuyện lại càng trở nên rắc rối hơn khi tôi vô tình chứng kiến cảnh bố lén lút nhìn trộm chị dâu tắm. Trong nhà có lẽ chỉ mình tôi biết được bí mật kinh thiên động địa này vì thế nên lại càng cảm thấy hoang mang, sợ hãi hơn. Rồi đây không biết sẽ có chuyện gì xảy đến với gia đình nhỏ bé nhưng luôn hạnh phúc của tôi nữa.
Hôm đó, tôi đi học về sớm hơn thường lệ. Vào giờ này đúng ra chỉ có chị dâu ở nhà thôi nhưng trước sân lại có cả xe máy của bố. Chị dâu là giáo viên nên chỉ đứng lớp buổi sáng, gần như chiều nào cũng được nghỉ. “Không biết có việc gì mà bố lại về nhà giờ này?” – tôi lẩm nhẩm tự hỏi.
Tôi nhón chân thật khẽ đi vào nhà để hù cho bố một trận. Không thấy ông trong phòng khách tôi lại rón rén bước lên tầng hai thì một cảnh tượng kinh khủng đập vào mắt. Bố tôi đứng khom người nép vào một bên tường, mắt dán chặt vào cánh cửa nhà tắm. Ông bất động vẻ mặt mê đắm. Từ trong vọng ra tiếng chị dâu tôi hát lẫn trong tiếng nước chảy ri ri từ vòi hoa sen.
Mặc dù sợ hãi nhưng tôi vẫn đủ bình tĩnh để đi xuống nhà. Sau mấy phút choáng váng tôi lấy lại bình tĩnh và hát lên thật to để đánh động cả nhà. Bố từ trên nhà đi xuống thấy tôi là cất giọng trìu mến: “Con gái yêu sao hôm nay về sớm thế?”. Tôi ậm ừ vài câu rồi đi thẳng lên phòng úp mặt vào gối đợi cho qua cơn trấn động tinh thần này.
Hành động như thế thì có khác nào mấy tên yêu râu xanh trong phim, trong chuyện chứ. Sao những chuyện kinh tởm này lại xảy ra trong chính nhà tôi thế này? Nhiều ngày sau đó, tôi cứ bị vẻ mặt của bố khi đó ám ảnh, tôi không muốn nhìn thấy mặt ông ở nhà nữa, việc ngồi chung mâm cơm mỗi tối khiến tôi lại càng kinh tởm hơn.
Không biết thực hư đằng sau chuyện này là gì nhưng tôi linh cảm thấy điều chẳng lành. Nếu chị dâu tôi mà biết chuyện chắc chị ấy sẽ sợ hãi mà đi khỏi nhà mất. Rồi anh trai sẽ chẳng còn tôn trọng bố như bây giờ. Liệu mẹ có đủ rộng lượng để tha thứ cho cái hành động bệnh hoạn này không? Mọi thứ sẽ rối tung rồi mù lên, còn đâu là cái tổ ấm hạnh phúc này nữa.
Hôm qua, anh trai tôi vừa xin ra ở riêng vì đã gom góp đủ tiền tậu được một căn hộ chung cư ở ngoại thành. Bố tôi phản đối kịch liệt, mẹ không nói gì nhưng xem chừng vẫn muốn anh chị ở chung một nhà để tiện chăm sóc. Tôi thì thấy đề nghị này của ông anh mình thật là sáng suốt nếu được chấp thuận chắc chắn sẽ tránh được nhiều điều sứt mẻ hay là cả một bi kịch lớn trong nhà.
Có những chuyện luôn nằm ngoài ý muốn và sức tưởng tượng của con người và chính chúng là thủ phạm gây nên những bi kịch trong cuộc đời này. Lần này tôi cầu trời cho anh trai và chị dâu sẽ được dọn ra ở riêng nếu phải chứng kiến cảnh tượng đó thêm lần nào nữa chắc tôi sẽ chết vì thất vọng, vì bị ảm ảnh bởi những điều kinh tởm.
comment 0 nhận xét